12
Xong chuyện, tôi nằm sấp trên ngực anh, nghe nhịp tim chưa ổn định.
Nghĩ đến hồi nhỏ cũng nằm thế này, tôi bật cười:
— Anh, nhớ hồi bé không? Em tè dầm, anh rửa mông cho em.
Anh ngẩng đầu nhớ lại, khóe môi cong lên:
— Nhớ, em tè dầm không dám nói, lén khóc thút thít, bé tí nằm co trong chăn.
Tôi vốn là đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, ba tuổi được nhà họ Kỷ nhận nuôi, khi ấy anh tám tuổi.
Mẹ viện trưởng dặn đi dặn lại:
— Tiểu Bảo, đến nhà mới phải nghe lời ba và anh, biết chưa?
Tôi ôm con gấu bông rách nát — hành lý duy nhất của mình, gật đầu ngây ngô:
— Viện trưởng mẹ, Tiểu Bảo sẽ ngoan.
Tôi đã có một mái nhà.
Trên cầu thang, cậu thiếu niên mím môi, lặng lẽ nhìn.
Tôi ôm chặt gấu, run giọng:
— Em… em là Tiểu Bảo.
Đứa nhỏ ôm gấu rách, rụt rè đứng trong ánh sáng, đôi mắt tròn xoe.
Không ai nỡ tàn nhẫn với cục bông nhỏ mềm thế.
Kỷ Thâm mím môi, gương mặt giả vờ lạnh nhạt không giữ nổi nữa.
Anh nghiêm túc gật đầu:
— Tiểu Bảo, chào em, anh là anh trai.
Tôi từ từ bước tới, chìa tay nhỏ xíu nắm khẽ ngón tay anh.
Anh run một chút, rồi bao trọn bàn tay tôi trong lòng bàn ấm áp.
Tôi lí nhí:
— Anh trai chào anh, em là Tiểu Bảo.
Anh nghiêm mặt, hưởng thụ mà gật đầu:
— Ừ, đi thôi, anh đưa em đến phòng em.