13
Nỗi sợ đầu tiên, chính là khi tôi tè dầm trên chiếc giường nhỏ mềm mại kia.
Tôi dùng thân hình bé xíu che đi vệt ướt sũng, nước mắt rơi lã chã, cố giấu cái “không ngoan” của mình.
Tôi sợ ba mới ghét bỏ, sợ anh trai đẹp đẽ khinh tôi.
Không dám động, càng không dám kêu ai.
Người giúp việc ở nhà mới không thích tôi, luôn gọi tôi là đứa con hoang vô lễ, chê tôi dơ bẩn, ngu ngốc.
Nếu tôi không ngoan, bà ta sẽ thừa lúc không ai thấy, véo tay bóp đùi tôi, tôi không dám khóc thành tiếng.
Sau đó, Kỷ Thâm vào phòng tìm tôi.
Anh hỏi:
— Tiểu Bảo, sao lại khóc?
Tôi ngập ngừng:
— Em tè dầm rồi. Anh… xin lỗi. Em có thể tự giặt chăn nhỏ, em không bẩn đâu, đừng ghét em nhé.
Anh ngẩn ra, ôm mông tôi bế vào phòng tắm rửa, rồi chú ý tới vết bầm tím trên tay tôi.
Tôi lúng túng lau mắt ướt nhẹp.
Tự nhủ: không được khóc, không được khóc, phải làm một đứa trẻ ngoan.
Anh bóp mũi tôi:
— Em còn nhỏ, tè dầm bình thường, khóc cũng bình thường, đâu phải không ngoan.
Tôi lí nhí hỏi:
— Lớn lên rồi, sẽ không tè dầm, cũng không khóc nữa phải không?
Anh lau khô cho tôi, nhét vào chăn thơm của anh.
Anh trả lời:
— Lớn rồi, có khóc cũng chẳng sao. Em có anh, anh sẽ bảo vệ em.
Ngày hôm sau, bà giúp việc kia biến mất, không bao giờ xuất hiện lại.