Phản Diện Chỉ Có Thể Là Tôi

Chap 15

 

15

Năm tôi mười tuổi.

Ba gặp tai nạn xe nghiêm trọng, chết tại chỗ.

Nhà họ Kỷ to lớn, chỉ trong một đêm, còn lại tôi và anh.

Đám họ hàng như kền kền, rình chực tài sản, chửi tôi là sao chổi, đòi tống tôi đi.

Tôi sợ lắm, sợ anh cũng không cần tôi.

Đêm ấy, sấm chớp đùng đoàng.

Tôi ôm gối, chân trần chạy vào phòng anh, nhào vào ngực anh khóc xé lòng.

Van nài:

— Anh ơi, đừng bỏ em, đừng không cần em. Sau này em chỉ ăn rất ít, em sẽ ngoan ngoãn, đừng gửi em đi…

Anh ôm tôi thật chặt, thân anh cũng run, không rõ vì sấm hay vì cùng nỗi sợ vô chỗ dựa.

— Anh cũng chỉ còn Tiểu Bảo.

— Anh sẽ không bao giờ bỏ em.

— Chúng ta mãi mãi bên nhau.

Tôi tin anh hơn tất thảy lời thề.

Thế giới chẳng tốt với tôi, nhưng có anh, tôi thấy đời này vẫn tốt.

Anh giữ lời, vừa học vừa làm để nuôi tôi.

Khi tôi học cấp ba, anh đã khởi nghiệp.

Tôi chẳng giúp gì được, chỉ biết tự lo cho mình, học hành chăm, đừng để anh lo thêm.

Mỗi ngày vui nhất là chờ anh về tối.

Ban ngày anh phải cúi đầu, nịnh cười, rượu chè tiếp khách.

Có lần tôi nhận tin anh nôn ra máu vì rượu, nằm viện.

Anh mặt trắng bệch, nằm trên giường bệnh, tôi sợ đến mất hồn, hận không thể đau thay anh.

Tôi nắm tay anh, nghĩ: Nếu anh có chuyện, tôi cũng không muốn sống.

Anh yếu ớt mở mắt, thấy tôi khóc, cố giơ tay chưa cắm truyền, lau nước mắt:

— Đừng sợ, anh không bỏ em đâu.

Anh kéo tôi vào ngực, quấn chặt.

— Anh từng hứa với em.

— Chúng ta sẽ mãi bên nhau.

Tôi xót anh, nhưng anh lại nói yêu tôi không khổ.

Anh và tôi, cứ thế mà nương tựa, lảo đảo lớn lên.

Chúng tôi là người thân mật nhất, phần không thể tách trong đời nhau.

 

back top