17
Tôi làm bữa sáng cho anh. Nhưng trứng rán mép cháy khét, hình dạng cũng xấu xí.
Tôi nhớ, trước kia dù tôi có làm bếp rối tung, bày ra món chẳng ra gì, anh vẫn bình thản ăn hết, xoa đầu tôi, cười nói:
— Tiểu Bảo của chúng ta giỏi quá.
Anh chưa từng chê.
Tôi bày trứng rán, bánh mì nướng, hâm sữa, đặt cả lên khay.
Anh trai đã tỉnh, dựa vào đầu giường, cầm điện thoại.
Ánh sáng màn hình phản chiếu gương mặt anh, trông cực kỳ khó coi.
Tim tôi siết lại, đặt khay xuống, theo bản năng chạm trán anh:
— Anh, sao vậy? Không khỏe à?
— Đừng chạm vào tôi! — Anh hất tay tôi, không chút nể tình.
Tôi loạng choạng, khay rơi vỡ, mảnh sứ văng khắp sàn.
Tôi ngây người nhìn, chưa kịp phản ứng.
Chỉ nghe giọng anh lạnh thấu xương, châm biếm và tuyệt vọng sau khi bị xé nát:
— Công ty em sắp xong rồi.
Tôi ngẩn ra, cúi mắt:
— Đúng, mấy tháng nay đã có vấn đề.
Anh bật cười, ban đầu chỉ hơi nhếch môi, rồi nụ cười càng lúc càng rộng, cuối cùng run cả vai.
— Hóa ra… đây chính là mục đích của em? Kỷ Hoài.
Đôi mắt đỏ rực, gắt gao nhìn tôi:
— Nhốt tôi, giả vờ đáng thương, bám lấy tôi, diễn như thể rời tôi là không sống nổi. Làm tất cả… chỉ để khiến tôi mềm lòng, giúp em vượt khó?
— Giống như trước kia, em chỉ cần đóng kịch, ngoắc ngón tay, tôi liền cam tâm tình nguyện dâng hết. Có phải rất sướng không?
Giọng anh run rẩy, từng chữ như rỉ máu:
— Tôi đáng bị em lừa, bị em đùa giỡn sao?
— Kỷ Hoài, sao em không lấy luôn mạng tôi? Nhanh hơn đấy!
— Tôi rốt cuộc…dựa vào cái gì phải chịu cậu giày vò thế này?
Miệng tôi há ra, không thốt nổi câu nào.
Đứng ở góc độ anh, nhìn mọi hành động của tôi — dùng nguyện vọng năm xưa ép anh về, bỏ thuốc nhốt giữ, quấn quýt, giả bộ lệ thuộc, rồi lại nghe tin công ty tôi phá sản.
Tất cả, quả thật giống một màn kịch tính toán sẵn.
Tôi không thể giải thích.
Anh thở gấp, ngực phập phồng:
— Mở xích.
Tôi lơ mơ tiến đến, mở khóa tay chân cho anh.
Anh hất chăn, chẳng liếc tôi, đi thẳng vào phòng tắm.
Rất nhanh, tiếng nước chảy vang lên.
Tôi bần thần ra ban công, bật hộp thuốc, run rẩy châm điếu.
Khói hun vào phổi, làm tôi ho sặc, nước mắt chảy ra.
Thật ra tôi không biết hút thuốc, đây là thói quen anh có khi bực bội, tôi học theo, giả làm người lớn.
Phía sau vang bước chân, anh đã mặc chỉnh tề, đi ra cửa.
— Anh. — Tôi dụi thuốc, giọng khàn gọi anh.
Bàn tay anh dừng trên tay nắm cửa.
Tôi khẽ khàng cầu xin:
— Ôm em một cái thôi.
Anh quay lưng, giọng bình thản:
— Kỷ Hoài, em nói yêu tôi, thì tôi ở lại.
Tôi không nói nổi câu “không yêu”, cũng chẳng dám nói “yêu” rồi biến mất, bỏ anh lại đau khổ. Chỉ còn im lặng.
Anh cười, cười đến tuyệt vọng:
— Kỷ Hoài, tôi thật sự hận em.
Cánh cửa đóng sập, tiếng vang dội khắp phòng, chấn động đến mức tim tôi tê rần.
Tôi chậm chạp ngồi xuống, nhặt mảnh trứng, nhét vào miệng.
Đắng quá.
Bảo sao anh không ăn.