Phản Diện Chỉ Có Thể Là Tôi

Chap 18

 

18

Điện thoại rung liên hồi, màn hình sáng liên tục.

Không cần nhìn cũng biết, tin công ty phá sản lan rồi.

Tôi tắt máy, thế giới lập tức yên tĩnh.

Tôi mất chút thời gian, dọn dẹp căn hộ thật sạch.

Lấy ra đống ảnh mình giữ gìn.

Một tấm là lúc tôi mới được nhận nuôi, rụt rè đứng cạnh anh, anh miễn cưỡng nắm tay tôi.

Một tấm là ngày anh tốt nghiệp cấp ba, tôi nhảy lên khoác cổ anh, cười rạng rỡ.

Một tấm nữa là khi anh khởi nghiệp nhận vốn đầu tư đầu tiên, chúng tôi ăn mừng ở nhà, anh cúi đầu cười nhìn tôi thổi nến, ánh nến dịu dàng in trong mắt anh.

Tôi xem từng tấm, rồi bật lửa đốt hết.

Không biết thiêu cho mình, liệu xuống dưới tôi có nhận được không.

Biết đâu, chết rồi sẽ rõ.

Lửa nuốt ký ức, chỉ còn lại nhúm tro.

Tôi lái xe ra biển.

Gió gào thét, sóng dữ vỗ ghềnh đá, âm vang chấn động.

Tôi đứng nơi mép, suýt không đứng vững.

Dưới kia là biển sâu thẳm, xanh thẫm như mực.

Hệ thống: 【… Ký chủ, thật ra tôi có lời muốn nói.】

— Không nghe. Cả đời này tao hận nhất là mày.

Tôi dang tay, hít sâu mùi tanh mặn, nhảy xuống.

Cảm giác mất trọng lực ập đến, gió rít bên tai.

Khoảng rơi dài hơn tưởng tượng, vô số ký ức vụt qua.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một buổi chiều xưa, tôi gà gật ngủ trên lưng anh.

Nắng vàng ấm áp, lưng anh rộng rãi an ổn.

Tôi mơ màng lẩm bẩm:

— Anh, đừng bỏ em.

Anh bước vững chãi, giọng khẽ cười, gió mang vào tai tôi:

— Ừ, không bỏ.

Biển mặn xộc vào mũi miệng, nghẹt thở, phổi bỏng rát.

Đau, khó chịu, nuốt đầy nước.

Tôi chết rồi, anh có rơi nước mắt không?

Sẽ không. Anh chưa bao giờ khóc.

 

back top