19
Kỷ Thâm đến công ty Bùi Dũ.
Anh đã nghĩ, lần này nhất định không quan tâm Kỷ Hoài nữa. Em ấy xấu xa thế, chẳng còn ngoan như xưa.
Anh tức giận bỏ đi, nhưng rất nhanh lại tự dỗ.
Không quan tâm nữa, ai thèm quan tâm.
Anh không thể trơ mắt nhìn Kỷ Hoài mất hết. Cho dù Kỷ Hoài lừa anh, tổn thương anh, lợi dụng anh, giẫm nát tấm lòng anh.
Trong đầu anh cứ hiện cảnh Kỷ Hoài từng sáng mắt nói:
— Anh, lớn lên em cũng muốn mở công ty, muốn trở thành người sánh vai với anh.
Đau lòng muốn chết, cuối cùng anh vẫn nhận thua.
Anh dụi mắt, lẩm bẩm:
— Thằng nhóc thối, lại dễ dàng tha thứ cho em.
Tình yêu thật khó nói. Nó có thể khiến người sống, kẻ chết, khiến người nhún nhường, hèn mọn như bụi, chỉ cầu người mình yêu quay lại nhìn một lần.
Dù chỉ một lần.
Bất kể chân tình hay giả ý, anh đều cam chịu.
— Bùi Tổng, công ty Kỷ Hoài, xin anh giơ cao đánh khẽ, để lại đường sống.
Nghe vậy, Bùi Dũ cười khẩy:
— Kỷ Thâm, cậu ta đã không nhận anh, anh lấy tư cách gì cầu xin tôi?
Hàm anh siết chặt, yết hầu trượt:
— Tất cả tổn thất, Kỷ thị sẽ bồi thường gấp đôi. Tôi có mười hai phần trăm cổ phần lưu động của tập đoàn, và ba mươi phần trăm cổ phần tuyệt đối công ty khoa học công nghệ dưới tên tôi, đều có thể chuyển cho anh. Chỉ cần anh đồng ý, lập tức ký. Chuyện cũ, xóa sạch.
Cân nhắc này đủ nặng để bất cứ thương nhân nào động lòng. Gần như là nửa giang sơn cùng tương lai của anh.
Bùi Dũ cười nhạt sâu hơn:
— Chỉ vì cái thằng đó? Kỷ Thâm, anh điên rồi à? Cậu ta đã làm gì? Uy hiếp, cưỡng ép, cạnh tranh bẩn, thủ đoạn vô liêm sỉ, nó là kẻ điên! Ghê tởm đến cực điểm!
— Em ấy không phải rác rưởi. — Kỷ Thâm ngẩng đầu nhìn thẳng, — Em ấy là em trai tôi, cũng là… người tôi yêu. Là tôi dạy không tốt. Nợ gì, tôi trả. Tôi sẽ dẫn em ấy tới xin lỗi Phương Duyệt, điều kiện để cậu ấy đưa ra. Cái tôi làm được, tôi bồi thường.
Anh chẳng thể biện hộ cho hành vi của Kỷ Hoài, những chuyện đó quá ác.
Nhưng trong lòng, có giọng gào thét: không phải vậy, Tiểu Bảo của anh không phải thế.
— Em trai? Người yêu? Giờ cậu ta phá sản, đường cùng, liền kéo anh ra cứu? Kỷ Thâm, tỉnh lại đi! Cậu ta lợi dụng anh thôi! Cậu ta đáng đời!
Bàn tay anh siết chặt, đau mới giữ nổi bình tĩnh.
— Không sao, anh đồng ý đi. Bùi Dũ, lần đầu tiên anh đầu tư là tôi cho. Giờ coi như tôi trả ơn, xin anh.
Bùi Dũ tức đến bật cười:
— Một người, hai người đều thế. Kỷ Hoài có gì tốt? Tôi không hiểu.
Anh thoáng ngẩn.
Một người, hai người? Còn ai nữa?