20
Cửa phòng bật mở, đáp án hiện ra.
Phương Duyệt thở dốc, rõ ràng vội vàng chạy tới.
— Tiểu Dũ, đủ rồi, dừng lại đi.
Bùi Dũ túm tay cậu:
— A Duyệt, em còn bênh cậu ta? Cậu ta đối xử với em thế nào, quên rồi sao?
Phương Duyệt lắc đầu mạnh:
— Tôi không quên, nhưng càng nhớ Kỷ Hoài trước kia không như vậy.
Cậu nhìn cả hai, sốt ruột muốn chứng minh, nói lắp bắp kể lại:
— Lúc học đại học, có bạn bệnh không tiền chữa, Kỷ Hoài lén tích góp quyên, mãi đến lúc bạn ấy khỏi mới chịu thừa nhận.
— Sau trường mở trạm cứu mèo hoang, lúc đầu chính cậu ấy bỏ tiền xây.
— Còn hôm đi ăn, mấy gã say quấy rối nữ phục vụ, mọi người sững lại, chính Kỷ Hoài xông lên chặn, cánh tay bị rạch vẫn không lùi.
— Còn nhiều nữa, mấy hôm nay tôi nghĩ mãi, nhất định cậu ấy gặp chuyện, hoặc… hoặc bệnh rồi. Bệnh tâm lý. Cậu ấy không phải người xấu, thật sự không phải.
Kỷ Thâm lặng lẽ nghe những việc mình chưa biết, trong lòng chua xót mềm nhũn.
Không nhịn được đồng tình: đúng, Tiểu Bảo vốn thiện lương dũng cảm.
Hôm nay nóng giận quá, về phải xin lỗi em ấy.
Điện thoại reo.
Giọng đầu dây dồn dập:
— Kỷ tổng! Mau tới! Tiểu Kỷ tổng nhảy biển rồi!
Anh như không hiểu mấy chữ kia.
Cố gắng tiêu hóa lời đối phương, thân thể run rẩy dữ dội, từ đầu ngón tay tới tim, từng cơ bắp co giật.
Anh thở gấp, phổi như bị xi măng trám kín, mỗi nhịp hít là máu tanh.
Nhảy? Ai nhảy?
Không thể, sao có thể? Đã hứa mãi mãi bên nhau mà.